⒈ 亦作“遐畼”。
⒉ 遠(yuǎn)揚(yáng)。
⒈ 亦作“遐畼”。遠(yuǎn)揚(yáng)。
引晉 石崇 《大雅吟》:“堂堂 太祖,淵弘其量。仁格宇宙,義風(fēng)遐暢。”隋 薛道衡 《高祖文皇帝頌》:“皇威遠(yuǎn)懾,帝德遐畼。”宋 周邦彥 《汴都賦》:“或致白雉於 越裳,或得巨獒於 西旅,非威靈之遐暢,孰能生瑰奇於深阻。”